Sunday 17 July 2011

Đi chợ với mẹ_17-7-2011



Rau muống 3k/mớ

Vải Bắc Giang 7k/kg

Up vài cái ảnh nhân dịp theo mẹ đi xem tình hình xây chợ Văn Giang. Lâu lắm chả mó vào Blogspot

Thursday 9 July 2009

Everybody is changing- July 08, 2009


Định viết cái gì đó banana nhưng lại thôi. Vì rằng cũng lớn rồi nên chả hợp với kiểu viết nhắng nhít ấy nữa.

Dạo này có nhiều thứ thay đổi quá. Blog sắp đóng nên cũng chả thích viết lách gì nữa.
Bi giờ chuyển sang í ới bên face book nhưng ghét 1 tội là mình to nhỏ với ai thì cả làng đều biết.

Đọc được 1 bài báo thấy bẩu là các bạn viên chức nhà nước nếu trong 2 năm liên tiếp làm việc ko ra gì thì sẽ bị tặng cái bao tải - give a sack ấy mà. Thế này thì tinh thần làm việc của các cơ quan nhà nước lên phải biết. Không biết bao giờ mới theo kịp “Gió Đại Phong, Sóng Duyên Hải, Cờ Ba Nhất, Trống Bắc Lý” lừng lẫy 1 thời nhỉ! Thôi cứ hy vọng cho đời thêm vui! Minh họa đây:



Cũng hôm nay, 2 thằng bạn quý hóa confirm là đã nhận quyết định lên Trung Úy sau 2 năm phục vụ trong quân ngũ. Tinh thần đang rất chi là phơi phới dậy tương lai. Theo dự đoán chính xác: Mấy đứa sẽ bù khú 1 trận pạt ti để ăn khao ra mắt quân hàm mới.

Thôi đây, nhảm đủ rồi (Rất xin lỗi anh em nào phải dành tg đọc thứ vớ vẩn này). Entry cuối cùng ở 360o đấy.
Cánh cửa này đóng lại thì cái khác mở ra. We are living in a changing world mà lị!
Bạn bè 360o mà muốn connect với mình thì hẹn nhau ở FB nhá!

P/S: Mình đã lấy mất mấy phút của công ty để làm việc riêng là lướt blog, thật chẳng có tinh thần mẫn cán với công việc gì cả. Nhưng mờ mình đang đá ngoài chứ ko ở trong tổ ấm nhà nước, cũng dễ thông cảm thôi!
Uầy, AQ vật!

Viết nhân 1 ngày đẹp giời!
Copy từ 360o yahoo

Sunday 28 June 2009

Bao nhiêu cách để đốt thời gian? Jun, 29th 2009


Tình hình là vừa mới thi xong môn cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm -> Từ mai trở đi có đến hơn 30 ngày nghỉ hè. Cũng không còn háo hức nghỉ hè như hồi xưa nhưng kể ra trong 30 ngày tới mà ko phải đến lớp thì cũng thích đi! Không biết làm cách nào để đốt đống thời gian này đây. Có một vài phương án lựa chọn như sau:

1. Hẹn hò tụ tập và buôn chuyện với mấy chị em xinh đẹp đã dập mác Có- Gia- Đình (Cái bọn này đến là gớm, mới hăm mấy tuổi đầu mà đã tí tởn theo zai về nhà chồng rồi).

2. Cày nát đống sách báo cũ lẫn mới mà lâu lắm rồi chưa động đến.

3. Kiếm 1 nơi đi chơi cho bõ cái công lao lực cùng cơm áo gạo tiền.

4. Đăng kí đi học viết nét thanh nét đậm với mấy em tiểu học để không bị xếp hạng bét trong nhà vì tội chữ gà bới nữa. (Một số bạn cấp 3 mỗi khi gặp nhau vẫn hay bĩu môi chê chữ mình, thế mới tỡm chứ!). Cái này cần quyết tâm thật sự đây!

5. Xóa mù bơi lội vì năm ngoái học 1 cua nhưng xem ra chữ thầy trả thầy hết rồi.

6 Vv và vv..Từ từ rồi tính.

Hôm trước giở Google docs ra, cóp lại bài "Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn" của bác nào trôi nổi trên giang hồ mấy năm nay. Đọc đi đọc lại mà cười như bị ma làm. Hơ hơ, thỉnh thoảng cuộc sống cũng phải "Cổ tích" 1 tí cho nó đỡ buồn chứ nhờ.



Em Bạch Tuyết xinh đẹp dạo này nheo nhóc quá thể đáng!

Thôi ko dài dòng, đi đọc thơ để đốt thời gian đây, tiện thể khua khoắng cho cái blog mốc meo sắp bị khai tử này (Bài này lấy từ bên 360o về)

BẠCH TUYẾT VÀ 7 CHÚ LÙN
Chuyện rằng từ xửa từ xưa
Ở bên cái nước ăn dừa bằng răng
Mùa đông tuyết phủ, núi băng
Có bà hoàng hậu (đồn rằng: Rất gian )
Mài xương lợn làm que đan
Hì hục móc khố … mỏng tang cho chồng
Sơ ý kim chọc vào mông
Máu chảy xối xả thành dòng, rất ghê
Đầy tớ rầm rập đổ về
Bông băng dán kín, thuốc tê tiêm liền
Nhưng tối nó nhức liên miên
Vắt chân lên trán, bà liền ước ao
Lạy trời, lạy đất làm sao
Có cô con gái môi đào như … mông
Tóc đen như thể dòng sông
“Tô lịch - vô địch” ở hông bên nhà
Da trắng như quả trứng gà
Mắt tròn xoe tựa quả cà “ái ê”...
Nghĩ xong, liền gọi chồng về
(Đoạn này ba chấm ... hề hề, cực hay
Cận thần nó đặt máy quay
Nó post lên mạng, down ngay mà nhòm
Vào trang Kô thắm.com
Đường link giờ chắc chưa ngòm ngay đâu)
Thế rồi, tất yếu có bầu
Hôm ra sản phẩm, mở chầu khao to
Đem ngay năm chục con bò
Hai trăm con lợn ra lò thui luôn
Rượu tây cứ thế mà tuôn
Ăn no rồi cứ thả buồn xuống ao
Nói chung là rất ồn ào
Mấy tay cơ hội lao xao tặng quà
Bế nàng công chúa đem ra
Dân tình hò hét, cờ hoa đón chào
Vua cha sướng, mặt vênh cao
"Đầu lòng con gái, đứa nào bằng ông!"
Tiến lên đứng trước đám đông
Thử Mic mấy tiếng vẫn không thấy gì
(T.sư mấy chú âm ly
Làm ăn mất dạy, ông di chết giờ ...)
"Hêlô! Các mợ, các cô
Cùng các cháu nhỏ ngồi bô, có nhời!
Đây là con gái của tôi
Tên là Bạch Tuyết, ra đời hôm qua"
Dân tình hò hét kêu la:
"Viva Công chúa! Viva đức ngài"
Nhà vua thẹn đỏ cả tai
Chứ không thẹn đỏ chỗ hai ống quần ...

Thấy vua có vẻ tần ngần
Một chị hót rác kéo quần đứng lên
(Chị này vốn tính hơi ... điên
Vẫn hay xoen xoét "Tớ hiền như nai"
Mồm thì tựa cái gầu dai
Thân hình núc ních chừng ngoài trăm cân
Trước kia buôn thúng bán phân
Đổi nghề hầu hạ, ở gần nhà vua
Mỗi lần nổi máu ăn thua
Chị lại đem nhốt nhà vua với bò)
Chị ta vỗ ngực đọc to
Bài thơ chị mới ra lò sáng nay
Nhà vua hốt hoảng xua tay
"Thôi thôi! Đừng đọc! Thơ mày toàn phân"
Chị ta hua cẳng múa chân
Quyết tâm đọc hết một lần mới thôi
Thế rồi cũng hết cuộc vui
Đám đông lặng lẽ bùi ngùi tản đi...
Bỗng đâu tiếng khóc ri ri
Lỗ cống 1 chú đen sì chui ra
Nhìn người lại ngẫm đến ta
Họ sinh con gái, vi va, vi vồ
Con mình… Rô Na Đi Nhô
Răng vàng như bố, tức rồ người lên
Họ cao qúy, chú thấp hèn
Họ ngủ nệm ấm, chú quen gậm giường
Con gái đêm nào cũng tương

Bố con nằm dưới cùng thường … no nê
(Trên đây chi tiết ngoài lề
Về đồng tác giả, đánh đề rất kinh
Thời trẻ tung tẩy linh đình
Lấy vợ, đẻ phát, thình lình: Gái luôn!
Cú lắm, nhưng sợ vợ buồn
Thế nên miệng cứ phải luôn hề hề)
Đông đi, rồi lại xuân về
Bạch Tuyết tuổi đã cập kê lên chuồng
Hoàng hậu đẻ xong thăng luôn
Nhà vua kêu khóc, u buồn: 3 hôm
Bạch Tuyết giờ đã lớn khôn
Lại thêm rất giỏi cái môn: Oánh quyền
Trước đây nàng thích ngồi thiền
Bởi vì dạo ấy nàng nghiền Võ Lâm (Võ Lâm Truyền Kỳ - game online)
Vua sợ công chúa bị hâm
Thế nên giận dữ ầm ầm mắng la
Để công chúa tỉnh ngộ ra
Ngài đem giao phó cho bà vợ hai
Bà này gốc ở Hàng Gai
Tuổi trẻ dại dột theo giai Hàng Gà

Rồi nợ nần, bán cả nhà
Thế là cắp túi bỏ ra Hàng Đường
Mở một cửa hiệu bán gương
Phố này vua lại rất thường đi qua
Xuân đi, hè lại, thu qua
Ăn may một phát thành bà hoàng luôn
Dạo này vua có chuyện buồn
Gửi gắm con gái, giao luôn quyền hành
Thói đời, dạ khác lòng tanh
Quả này bà quyết vót cành làm tăm

Trong bánh đúc có xương dăm!
Lúc nào ... chuyện ấy ... lại nằm tỉ tê
Rằng:"anh thường vẫn thua đề
Trong khi vẫn tính con về, con không
Chuyện này ắt có lòng vòng
Hình như con Bạch nó không hợp mình
Cha con xung khắc thường tình
Biết đâu chẳng phải Hung tinh chiếu vào"
Mơ màng trong giấc chiêm bao
"Mệt ơi là mệt! Thôi nào! Ngủ đi"
Cao thay mưu kế bà dì
"Hay là mai gửi nó đi ... Mường Tè"
Nhà vua tai điếc, tai nghe
"Tính sao cũng được!" rồi đè lên chăn
(Bởi vì giường ngủ không ngăn
Mùa hạ, chiếu trúc nó lằn lưng tôm ...)
Trời vừa mới lúc tinh hôm
Gọi ngay một chú xe ôm dặn dò:
" Mày đưa con Tuyết lên đò
Mang qua biên giới bán cho mẹ mìn
Tiền bán được - nhớ giữ gìn
Xong việc bà thưởng 10 khìn ăn xôi"
Chú xe ôm gật một hồi
Nghe số tiền thưởng thế rồi làm luôn
Tóm Bạch Tuyết, nhét vào khuôn
Bao tải buộc chặt rồi tuồn ra xe
(Thương cho Bạch Tuyết éo le
Mới vừa lên bảy ai dè gió sương! )

Hiu hiu ngọn gió vấn vương
Xe băng băng tiến, thẳng đường Sơn La
Bỗng đâu ba chú xông ra
Nhân viên kiểm soát cúm gà Hà Tây
Chú xe ôm, lượn vọt ngay
Ba ông kiểm soát trở tay không ngờ
Một thì nổ máy Min-khờ (Xe máy Minsk, loại xe đời cũ leo dốc tốt ngoài Bắc á)
Hai thì vội dắt GL đuổi theo
Đuổi qua đuổi lại vòng vèo
Qua khe, qua núi, qua đèo, qua sông
Qua bao nhiêu những cánh đồng
Mùa này lúa mới trổ bông thơm lừng
Đàn chim rộn rã tưng bừng
Quê ta ngày hội phừng phừng sức xuân
Xin chào các bác nông dân
Xin chào các chú gánh phân ra đồng
Xin chào cả bác công nông
Xin chào mấy chị tắm sông, xin chào ...
Phóng tới tận biên giới Lào
Chú xe ôm chợt lao vào bụi cây
Tuyết ta sây xẩm mặt mày
Trong lòng lo sợ, quả này ra sao ?
Xe ôm mặt mũi xanh xao
Hoá ra là bị bác Tào hỏi thăm
Xuống xe, Ôm chạy phăm phăm
Tìm nơi kín đáo thả dăm cục buồn
Cơ hội đến, Tuyết trốn luôn
Cứ cắm đầu chạy, ko buồn ngửng lên
Tới khi trời đất nhá nhem
La bàn mới giở ra xem chỗ nào
Bụng lại chợt đói cồn cào
Lại thêm trời đổ mưa rào rất to
Xa xa có ánh lửa lò
Mừng quá Tuyết vội co giò phi ngay
Mặc cho gai dứa gai mây
Nó cào nó xé tung bay áo quần
Từ xa thoắt đã đến gần
Một nhà cấp 4 đổ trần bê tông
Một dòng suối chảy lòng vòng
Một khu vườn nhỏ có trồng nhiều hoa
Hoa mơ, hoa mận, hoa cà
Hoa hồng, hoa cúc, hoa trà, hoa ban
Hoa zơn, hoa huệ, hoa lan
Lại còn dâm bụt mọc tràn cung mây
Hoa củ cải, hoa khoai tây
Hoa cành, hoa khóm, hoa dây, hoa chùm
Và cây cũng mọc um tùm
Bưởi, cam, xoài, mít, chôm chôm, mãng cầu
Cao su, keo tượng, thầu dầu
Cafe, chuối hột, củ nâu, củ mài
Hàng trăm, hàng chục giống khoai
Mọc kề chuồng lợn sát ngoài rào găng
Lợn lai, lợi ỉ tranh ăn
Lợn sề, lợn nái tung tăng xó chuồng
Lợn Kinh, lợn Mán, lợn Mường
Lợn khoang Ấn độ húc tường đòi ra
Sát bên có một chuồng gà ...
Hoa mơ, gà ác, gà ta, gà rù
Ở đống phân cạnh chuồng cu
Có 1 con cú lông xù, mào thâm
Đã thế lại còn bị hâm
Nên đã bị thiến, âm thầm … chiều qua
Tóm lại hoa quả la đà
Cú mèo, lợn, chó đầy nhà kêu la
Bạch ngồi xuống ghế sô pha
Ngó quanh ngó quất cũng đà 5 giây
“Nhà này là của ai đây ?
Ghế con 7 chiếc bày ngay giữa nhà
Trên mâm có 7 quả cà
Bát, đũa, thìa, cốc cũng là 7 luôn
Tít xa ở tận góc vườn
7 cái toa lét, rất vuông, tường hồng
Góc kia, sát cạnh bờ sông
7 chiếc khố mới, phập phồng tung bay”
Bạch ta cau mặt nhăn mày
Nhưng mệt nên ngủ lăn quay ra giường
Bên ngoài ngôi nhà dễ thương
Công nông, 7 chiếc, trên đường, đang phi
7 chàng thấp tịt, béo phì
Hình như tổ chức cuộc thi "bốc đầu"
Đua tài chắc cũng đã lâu
Số 1 bỗng hỏi:"Rượu đâu chúng mày?"
Số 2 vênh mặt, phảy tay
"Chú nào say khướt cả ngày hôm qua?"
Văng câu nói đệm, số 3
"Chúng mày lộn xộn, về nhà uống thôi
Thằng 4 nhiệm vụ kiếm mồi
Thằng 5 lo việc rửa nồi cho tao
Thằng 6, thằng 7 ra ao
Chọn dăm con cá, con nào thật to ..."
Cả hội vừa hát vừa hò
Theo nhau về chỗ chuồng bò, cất xe
Đi ngang qua chỗ đầu hè
Xếp hàng lần lượt cùng tè, rất nhanh
Số 1 ra dáng đàn anh
"Chúng mày còn trẻ nên phanh từ từ
Nếu không hỏa bốc khí hư
Sau này lấy vợ rồi thừ người ra"

Tè xong 7 chú vào nhà
Tay chưa sạch sẽ đã sà vào ăn
Tự nhiên chú Tứ băn khoăn
Bỏ mẹ có đứa nó ăn trước rồi
Chú Lục được thể chửi hôi
Tổ sư có đứa nó ngồi ghế em
Ko tin cứ lại mà xem
Đít nó toàn đất lấm lem đây này
Anh Nhị nóng mặt đỏ mày
Cái ngày khốn nạn bố mày phát điên
Chú Tam nhìn mặt rất hèn
Em tóm đc nó em lèn chết tươi
7 chú nhốn nháo ko nguôi
Chợt nghe tiếng ngáy như mười con ngan
Cả 7 giật thót ngỡ ngàng
Đứa nào giỏi thật!Ngang tàng ghớm chưa
Chú Cả cầm quả gáo dừa
Nhằm ngay cái mẹt đập bừa mấy chiêu
Bạch ta đang lúc rõ phiêu
Bỗng đâu bị oánh thì liều đứng lên
Tiên sư cái lũ thanh niên
Chị đang nằm ngủ dám phiền chị đây
Chị mày mà xắn ống tay
Chúng mày chạy được,chị may luôn mồm
Bạch ta cứ thế chồm chồm
7 thằng sợ quá ngã chồm lên nhau
Nhằm hướng đường cái chạy mau
Bắt xe Nam Bắc qua Tàu yên thân
Bạch ta giờ đã định thần
Nhìn 7 thằng béo muôn phần đáng yêu
Đổi giọng ,tiến lại yêu kiều
Xin lỗi các bác em liều quá đi
Các bác tên họ là chi
Em Bạch Thị Tuyết xin phi thân chào
Trước kia em vốn ngôi sao
Bị đứa ghen ghét hãm vào nơi đây
Thân mưa móc gặp nơi này
Vì quá mệt mỏi ăn ngay khúc dồi
Chỉ vì buồn ngủ quá thôi
Mà ko gặp đc đưa lời hỏi xin

Bảy chú mắt mũi lim dim
Nghe lời nói ngọt tìn tìn về luôn
Bạch ta kể hết chuyện buồn
Nước mắt nước mũi cứ tuôn ào ào
Người nghe lòng dạ nao nao
Người kể ấm ức lại gào rống lên
Thỉnh thoảng có mấy chỗ quên
Nhớ ra, kể lại, thế nên hơi dài
( Vẳng xa vọng lại tiếng đài
Báo giờ thể dục, một bài disco
Các cụ già, các em thơ
Rầm rập tập chạy trên bờ con đê )
Thương phận Bạch quá não nề
Bảy chú mời Bạch về làm Osin
“Tụi này chuyên phá bom mìn
Đem bán sắt vụn lấy tiền để tiêu
Công việc cũng chẳng có nhiều
Ở nhà giặt giũ, nồi niêu, lợn gà
Tưới nước cho mấy mẫu cà
Cuốc đất, thả cá, tăng gia trâu bò
Mùa đông thì đốt bếp lò
Mùa hạ đào hố để cho nước vào
Làng này đời sống rất cao
Thế nên trộm cắp nó vào thường xuyên
Hết việc ra ngồi trước hiên
Thấy có người lạ, cười hiền: Gâu gâu
Nước ít, hạn chế gội đầu
Bảo hiểm xã hội đóng sau 5 tuần”
Từ đấy công việc được phân
Bạch ta cặm cụi đã gần 1 năm
Một hôm Bạch trốn việc nằm
Bỗng có bà lão hỏi thăm ít nhiều
Bạch nhìn bà, thấy điêu điêu
Nên ko mở cổng mà điều chó ra

Thương thay bà cụ tuổi già
Tay run lập cập, chân va vòng kiềng
Thò tay định rút củ giềng
"Biết đâu nó lại chẳng kiềng mình ra!"
Nào ngờ chẳng phải chó ta
Nó đớp một cái rách ba cái quần
Nó nhè cổ, nó nhắm chân
Bà cụ sợ quá vãi phân dầm dề
Bạch Tuyết sung sướng, hả hê:
"Chó chó chó chó! Quay về mau lên!"
Bà cụ khốn khổ nằm rên
(Trong bụng thầm nghĩ: "Số đen như cầy
Đàn bà dễ có mấy tay
Lát sau mắc bẫy thì mày với ông"
Hôm qua ưỡn bụng cong mông
Hồi lâu điểm lục trang hồng trước gương:
" Ê ku! Ngự ở trên tường
Thế gian ai đẹp được dường như ta"
Gương thần thè vội lưỡi ra
"Ngày xưa chỉ có nhất bà mà thôi
Bây giờ thì đã khác rồi
Có nàng Bạch Tuyết mồ côi béo tròn
Nàng ta ở khuất núi non
Tại nhà của bảy chú lùn xa xa"
Thế là kế hoạch bày ra
Đến đây gặp chó, chẳng qua …chuyện còi)
Bạch Tuyết mở cửa ra ngoài
Nâng bà cụ dậy, cất lời dễ thương
"Bà ơi! thời buổi nhiễu nhương
Chiều chiều các chú ở phường vẫn qua
Nhắc đi dặn lại các nhà
Bây giờ sắp Tết rất là lung tung
Trông bà bị gậy lùng thùng
Nên mới suỵt chó, bà đừng giận con"
Bà cụ lên giọng nỉ non
"Thôi thì ai chấp trẻ con làm gì
Thân già này cũng sắp "đi"
Bán buôn kiếm chút tí ti nuôi chồng
Có mấy cái áo lót trong
Nếu thương thì lấy cho xong, giúp già!"
Dứt lời xổ bọc tung ta
Đỏ, xanh, vàng, tím, hoa cà, ô rôn ...)
(Đoạn này chẳng có chuyên môn
Thế nên miêu tả sồn sồn thế thôi)

Bạch Tuyết mân mó một hồi
Xoạch xoạch xoạch xoạch, mặc rồi lại thay
Bà cụ trợn mắt, thò tay
Thít luôn một cái, lăn quay cô nàng
Thế rồi trút bỏ hóa trang
Già nua thoắt biến bà hoàng rất tây
"Ta đây, mẹ kế của mày
Mưu hèn đợi cái ngày này đã lâu"
Thế rồi mắt trước mắt sau
Ra ga mua cái vé tàu, chuồn luôn...
Đến khi nhập nhoạng hoàng hôn
Công nông bảy chiếc về thôn ầm ầm
Đến sân, phanh gấp cái rầm
Nhìn thấy Bạch Tuyết, cùng gầm lên ngay
"Giời ơi! Sao lại thế này"
Thế rồi cả lũ vác ngay vào nhà
Rõ ràng trong ngọc trắng ngà
Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên
Bạch Tuyết thiêm thiếp nằm yên
Bây giờ mà tháo cái viền, tỉnh ngay
Một chú hấp tấp thò tay
Chú khác giật lại: "Vụ này để tao"
Thế là cả hội lao nhao
Cuối cùng quyết định ra ao nhảy dù
Quẳng ngay xuống 1 đồng xu
Xong rồi thi thố “mèo mù tìm châu”

Lặn ngụp mất một hồi lâu
Chú Tứ giật giải, dẫn đầu tiến lên
Vừa cởi cái dây đăng ten
Bạch liền tỉnh lại, thân quen nhường nào
Kể lại sự tình ra sao
Bảy chú bực quá ào ào đấm luôn

Một tháng, sau câu chuyện buồn
Trước cửa xuất hiện bà buôn lược ngà
Bạch lại tí tởn chạy ra
Xơi ngay 1 nhát tróc da, thủng đầu
Vào nhà ngất lịm hồi lâu
Bảy chú phải cạo trọc đầu mới xong
Cái đận đầu mới trổ lông
Có bà bán táo tồng ngồng đi qua
Xoen xoét rằng: “ táo vườn nhà
Chỉ bón nước với phân gà mà thôi
Quả tươi mà ngọt thôi rồi”
Bạch nghe đến đấy miệng môi ướt mèm

Thói đời mưu bẩn kế hèn
Thế nên cảnh giác 1 phen chẳng thừa
Bà già chẳng phải tay vừa
Cắn ngay 1 miếng rồi đưa Bạch nhìn
Mồm miệng rau ráu tìn tìn
Như thể con khỉ tỉn tin trái đào
Bạch nuốt nước bọt thở phào
Giờ thì yên chí, số cao mệnh dày
Quả táo ngon ngọt dường này
Lại còn khuyến mãi lấy ngay tông lào
Chưa hết, còn 1 thẻ cào
Một sim điện thoại thuê bao trả dần

Ai ngờ quả táo tẩm phân
Urê mới nị 1 cân mã tiền
Lá ngón, thạch tín đem nghiền
Ủ thêm mới nị chục viên … lẩu Tàu
Bạch xơi xong, chẳng bao lâu
Lăn quay trước ngõ... mắt nâu môi trầm
Lần này trúng độc rất thâm
Thế nên bảy chú âm thầm ma chay

Đặt thuê thợ xịn đóng ngay
Quan tài một cỗ kính xoay Đáp Cầu
Đám ma ăn nhậu một chầu
Núi cao dựng một cái lầu khiêng lên
Tờ rơi quảng cáo triền miên
"Trưng bày hiện vật"! Thu tiền ít thôi!
Thế là thôi thế cũng rồi
Thế là thôi thế thì thôi cũng là
Tin đồn dậy tiếng bay xa
Có chàng hoàng tử đi qua chốn này
Tương phùng rồng lại gặp mây
Lợn sề thích cám, người may gặp người
Phong tư tài mạo tót vời
Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao
Tay phải thì xách siêu đao
Tay trái một nắm su hào, su lơ
Đầu thì tóc mọc lơ thơ
Vai đeo một khẩu A Rờ mười lăm (AR-15)
Mạng sườn đeo một dao găm
Bi đông, lựu đạn cùng nằm một dây
Chân trái xỏ chiếc dép đay
Chân phải đóng một chiếc giày ba-ta
Tự hào ngực áo phanh ra
Hình xăm vẽ một con gà khỏa thân ...
Cái chỗ nằm giữa… 2 chân
Xăm 1 con cú ngố đần, trụi lông

Hoàng tử trèo núi, băng đồng
Đến nơi ngã giá kẻo không kịp về
Mua xác rồi bán quách đê
Cho bọn TQ chúng về nấu cao
Giữa đường chả biết làm sao
Tuột tay cái xác rơi ào xuống mương
Hoàng tử bám cột mốc đường
Thò chân mò khoắng dưới mương, tìm hàng
Vớt lên vác chạy về làng
Nào ngờ vấp ngã, bàng hoàng, gốc cây
Số sao đen đến dường này
Điên tiết chàng đá trúng ngay yết hầu
Mặt Bạch dần dần đổi mầu
Thế rồi ngồi dậy, rất ngầu: “U - pa !”
Hoàng tử cười toét ha ha
“Xin tự giới thiệu: Anh là Xê Kô
Hoàng tử của nước Công Gô
Tài sản có chiếc xích lô mui trần!”
Hoàng tử sau phút định thần
Nhận ra Bạch Tuyết muôn phần đẹp xinh
Thế là sét đánh đổ uỳnh
Chàng chàng - thiếp thiếp chúng mình với nhau
Và rồi chẳng bao lâu sau
Tổ chức đám cưới, tiệc rau tưng bừng
Rất đông khách đến chúc mừng
( Nghe đâu cũng lãi được chừng… triệu đô )
Dì ghẻ phóng chiếc xe thồ
Trên đầu đội một cái bô rộng vành
Tiến vào phòng tiệc thật nhanh
Nhìn thấy Bạch Tuyết rành rành đằng xa
Ngước nhìn trời, miệng kêu la
“Cớ sao lại thế ... trời già … hỡi anh ?

Ở Mỹ, một Anhxtanh
Vũ Đại cũng chỉ 1 anh Hạc già
Đã sinh Chu Thị Du ta
Còn sinh Gia Cát Bạch ra chắn đường !!! ”
Nói xong ôm lấy chiếc gương
Phi qua cửa sổ tìm đường bỏ đi
Đúng là giận, chẳng nhớ gì
Đám cưới làm ở Ba Vì – Hà Tây
Trên nóc khách sạn mới xây
Cao 500m, gió mây nô vờn
Giật mình thấy cỏ xanh rờn
Biết rằng đã gặp phải cơn sóng cồn !!!

Thursday 11 June 2009

Chả phải việc của mình mà cứ rỗi hơi- June 11, 2009


Định chả viết gì nữa nhưng mà thấy rất là bực mình trước cái kiểu làm đường ở thủ đô ta bây giờ.

Tình hình là đoạn đường rẽ vào Chùa Láng- ngay dưới cầu vượt cho người đi bộ đã bị đóng. Tiếp tục, đoạn ngã tư M3-M4 thì cũng ko xuyên vào Huỳnh Thúc Kháng ngay mà phải đi lên vài trăm mét nữa. Khốn khổ! Đã nóng bức mệt nhọc thì chớ lại cứ phải chạy xe vòng vòng...

Chả thèm ra HTKhang' làm gì nữa, định bụng ra ngã tư Láng- NCThanh đi thẳng về nhà cho nó gần. Dưng mà ra đến nơi lại thấy dải phân cách chình ình giữa ngã 4 to đùng ấy. Trong đầu có 2 options: 1 là rẽ bằng niềm tin, 2 là đi qua cầu rồi vào đường rẽ mới làm...Thế này thì quá lắm rồi. Cái ngã tư to đùng đầy đèn xanh đèn đỏ mang dáng dấp của đô thị thì bị che chắn không thương tiếc. Đảo mắt nhìn quanh, chả thấy lối cho người đi bộ đâu cả. Hơi nóng mặt đường bốc lên ngùn ngụt, không khí thì không hề trong lành 1 tí nào...

Lẽ đời, không quản lý hay ko điều khiển được thì người ta cấm thôi. Việc gì mình phải vào đây mà đôi co thế này?

Ko biết kiểu đường này sẽ duy trì đc bao lâu chứ cứ nhìn mấy anh vỉa hè kia, hết xây rồi phá, rồi đào mà cũng thấy sốt ruột!

Mà cứ thử tưởng tượng 1 ngày thủ đô sẽ không có đèn xanh đèn đỏ thì thế nào? Người đi bộ sang đường chắc chỉ cần nhảy qua dải phân cách hoặc đánh liều đi vào bãi trồng cỏ là xong, hay AQ 1 tí thì ngồi đấy mà ước có Cân Đẩu Vân xuất hiện vậy.

Lúc ấy bỗng dưng lại muốn thốt ra 1- thứ- Tiếng- Việt- không- trong- sáng quá! Nhưng vì mình là người tử tế và ko hề ghê gớm (Nếu ko muốn nói là hiền lành ), mình đã ko làm thế mà đi thẳng về nhà, trong bụng thì ấm ức vô cùng.

Mình chỉ đua đòi "í kiến" dở hơi 1 tí thôi nhá!

P/S: Mình đang rất muốn xem ngã tư Kim Liên- Đại Cồ Việt 5 hôm nữa sẽ trông thế nào chứ như hôm kia bị bụi bủa vây đến ngạt thở thì nguy quá!

Người tiêu dùng tự móc túi mình- June 05, 2009


Người tiêu dùng tự móc túi mình- June 05, 2009 magnify

Hôm qua đọc được bài báo viết về việc người tiêu dùng tự móc túi mình khi đi chợ. Đọc xong thì tự hứa sẽ không noi "gương xấu" của các bà các chị bằng việc sẽ nhận tiền trả lại chứ nhất quyết không vác chanh, tỏi, hành hay kẹo cao su (Nếu đi siêu thị) về nhà nữa. Ai dè chiều nay dính đòn của chị bán hoa. Chẹp, chỉ hứa hão là giỏi thôi. Chuyện là như vầy:

Hết giờ làm đúng 6g, mình xách xe ra về như mọi ngày. Định về thẳng nhà cho sớm nhưng thế quái nào lại mon men vào đường Yên Phụ. Mấy chị bán hoa tíu tít gọi mời. Xem nào..."Hoa hồng này bao nhiêu 1 chục ạ?"- "Hoa hồng Đà Lạt đấy em ạ, có 20k/chục thôi". Ô hay, vừa hôm nọ hỏi thì bảo là hồng Sa Pa, giờ đã đổi ngay thành ĐL đc nhỉ. Xét về khoảng cách địa lý thì 2 nơi ấy cũng cách nhau cả nghìn cây số, giờ lại tráo đổi loạn cả lên là dư lào?

"Bà chị" nhanh nhảu gói cho mình 20 bông (Trông mặt chỉ tầm 22-24 là cùng mà cứ chị em như đúng rồi ấy) giọng rất chi đon đả:

- Hoa này về cắm là nhất rồi!

Đưa cho chị gái tờ 100k, mình lại liếc sang bó hồng leo màu phấn, chị gái nhanh nhẹn bắt được sóng của mình, lại tiếp tục mời chào:

- Hoa hồng leo về cắm nở thơm lắm em ạ. Còn 50 bông, tối rồi chị bán nốt cho 25k.

- Hoa này của chị ngắn lắm, nhà em không có bình nào hợp đâu.

- Ôi zào, không có bình thì sang hàng xóm mượn.

- Nhưng mà 50 bông thì nhiều quá, 20 bông vừa rồi em để cho ai được.

- Không cắm hết thì mang sang cho bớt hàng xóm. Em mua nửa bó chị lại phải mang về. Mà mang về 1 nửa hàng xóm người ta nhìn thấy, người ta chả cười cho "Con bé này đi bán hàng thế nào mà lại không bán hết, phải mang hàng ế về nhà". Thôi em lấy giúp chị đi, nhanh lên không tối rồi.

Đến đây thì còn nói được cái je` nữa hả giời. Thế rồi chả đợi mình phản ứng gì cả, chị gái nhanh nhảu buộc luôn 2 bó hoa vào phía sau xe máy "2 bó là 65k, chị trả lại em 35k nhé".

- Thôi đc rồi, chị bó chắc vào cho em ko đi xa nó tuột ra hết.

Miệng cười thật duyên, nước da bánh mật, bàn tay lam lũ, chị gái lại trấn an "Em yên trí đi, chắc lắm rồi. Về đến nhà có khi còn phải nhờ người cời hộ" (Mà đúng thế thật, về đến nhà 2 bố con giằng mãi mới rút đc 2 bó hoa ra :((, chả bit chị í làm thế nào, chắc là do "Lạt mềm buộc chặt").

Xong xuôi, trong lúc chờ chị gái đưa $ trả lại, mình lại đánh liều nhìn sang bó hướng dương của chị bên cạnh (Sáng nay đi làm đã tăm tia em nó rồi ạ).

- Còn 2 bó, em lấy nốt cho chị nhé!

- Nhưng sao cánh của nó cứ rủ hết xuống thế kia? Thôi em chả lấy đâu!

- Rủ xuống thì chị chọn cho em, em lấy nốt cho chị để chị kia đỡ phải trả lại tiền.

Nhưng lần này thì mình đã tỉnh táo và nhất quyết nói "Không", mặc chị gái lườm lườm thế nào đi nữa. Vác bọn nó về xấu xí thế kia kiểu gì cũng bị mắng. Chắc do nắng tắt nên hướng dương mới cụp xuống, chứ nắng mà còn tưng bừng có khi mình lại dại dột bê về nhà mất.

Mình cá là chị bán hoa kia chưa qua 1 trường lớp kinh tế nào nhưng cái cách chị ta mời mọc thì hấp dẫn, ngọt tai và thuyết phục ra phết. Minh` đi học mãi rồi rốt cục vẫn chẳng thể tiêu được đồng tiền đúng cách. Tự mình móc túi mình thì còn nói đc cái gì nữa chứ!

Lại thêm 1 kinh nghiệm: Trở thành người tiêu dùng thông thái cũng khó ra phết.

Và thêm 1 bài học: Chỉ mua những thứ mình cần, ko mua những thứ thị trường có.

Cái thói xấu đi chợ mua đồ về có khi vứt lăn lóc chả thèm động đến chắc phải rũ bỏ thôi. Những lúc thế này mình thấy ghét mình thế! Bọn con gái đúng là đồ tham lam. Trách ai!

Thôi không la cà nữa, về nhà không bố mẹ lại mong!

Saturday 30 May 2009

Crazy as usual- May 31, 2009


Hôm nay chính thức nghe hung tin là 360o đóng miej nó cửa roài. Email rõ ràng thế kia, eo' tin cũng chả làm gì đc. Ặc ặc, có mỗi cái sự kiện dở hơi í mà chửi bậy lung tung cả. Hư đến hỏng rồi thầy u ơi!
Ngay` mai 1-6 dung` hong` co' qua`:((

Lục lại những thứ cũ rích ngày xưa, lần giở đọc lại những đoạn chat với bạn bè. Thấy mình bi giờ thay đổi quá, suy nghĩ khác, tuổi tác lớn hơn, già cỗi cả rồi! Hình như ko còn là mình nữa! Vui chẳng phải, buồn cũng không. Chính xác là điên miej nó roài! b-(

Cũng hôm nay xuống bà ngoaij chơi, thấy con em -cháu của bác dâu đang cong ass lên chép "Cứu hộ" để thứ 2 tức là ngày mai thi tốt nghiệp. Hỏi mấy môn thi cái eo' gì cũng không biết. Đáp là em chỉ học mỗi mấy môn thi ĐH, không hiểu học thế có vượt rào PT mà vô ĐH ko nữa. Chép thế nào mà mình giở 1 đoạn lên đọc rồi hỏi "Em ơi, sao bài tiếng đàn của Lorca em lại ghi là Loga? Mà lần đầu tiên chị nghe thấy 1 nước tên là Tây Ban Nga. Nó ở chỗ nào hở em?". Em cười hơi bị xinh và trả lời mình "Đâu em xem nào, à, em ghi nhầm đấy. Hy vọng vào phòng thi em sẽ ghi đúng". Hỏng hết cả 1 thế hệ! Buồn không cơ chứ! Giáo dục nát đến thế là cùng! Được cái nghe em kể về mấy thầy cô giáo cũ ngày xưa của mình cũng buồn cười. Có thầy hút thuốc như lư hương mà chuyên bịa đề cho học sinh làm (Ghét nhất cái kiểu xưng hô của thầy "Cô M đứng lên đọc giúp tôi định lý...), có cô gần 50 mà mới sinh được thằng cu kháu khỉnh- Lúc nào cũng "Con trai iêu quý của tôi đấy!" (1 lần 1 bạn học khối A lên bảng kiểm tra miệng môn TA của cô, bạn í cứ ngoái đầu quay xuống chờ cứu viện- Thế là cô giáo của mình khuyên như bác sĩ "Quay lên đi em ơi không trúng gió lại khổ ra"), có thầy dạy Địa nhưng đánh võ rất kinh, nghe đâu đai đen từ hồi mình học lớp 6 cơ- Ngày xưa thầy ném nát 1 viên phấn vào mẹt thằng bạn cùng lớp mình vì nó can tội nói chuyện riêng trong giờ, cả lớp nhìn viên phấn mà hú vía chả thằng eo' nào dám nhí nhéo trong giờ của thầy nữa (Giờ thầy lên Bộ viết SGK rồi!). Thôi câu chuyện em kể đến đây là hết rồi!

Tạm vớ vẩn thế đã. Dù 13/7 này Yahoo nó đóng cửa thì cũng cứ compose thêm vài cái Entry nhăng cuội. Làm gì được nhau nào!

Friday 29 May 2009

Thả diều kỳ ảo bên sông Hồng_May 29th 2009


60 chiếc diều với nhiều hình dáng lạ mắt tung bay trên triền đê sông Hồng (Đông Anh, Hà Nội) trong liên hoan diều sáo "Những cánh bay Thăng Long", sáng 28/5.

Liên hoan diều sáo “Những cánh bay Thăng Long” còn có sự tham gia của các khách mời đến từ CLB diều Kinh Môn - Hải Dương, Mỹ Đức, Đan Phượng, Đình Cúc - Sóc Sơn.
Mỗi chiếc diều đều có những cây sáo để tạo ra tiếng nhạc du dương.
Sự xuất hiện của 2 con diều khổng lồ, dài 8 m và 10 m, được thả bay cao trên sông Hồng kéo theo lá cờ Việt Nam rộng 35 m2.
Và chiếc diều đặc biệt mô phỏng bức "Chiếu dời đô" rộng 50 m2 đang chuẩn bị "cất cánh". Đây là đợt tập dượt cho ngày hội diều tại lễ kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long - Hà Nội.
Diều hình con bướm.
Trẻ em tại xã Hải Bối thích thú với những chiếc diều dáng dấp cổ xưa hình cánh muỗm.
Lần lượt những cánh diều bay lên trời cao vút.

Source: vnexpress.net